Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.
Chắc mẹ không đi được một mình. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.