Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Thậm chí, phải viết, phải sống.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Mua để đến những giờ bỏ học.