Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Ông Diểu tức giận giương súng. Rồi lại đây ngủ bên em. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Mẹ không giúp được tôi đâu. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.