Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Tôi nhất quyết không đi. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Cái giấc mơ của mình không mất. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Và bon chen không bẩn, không ác. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Người bảo người là ác.