"À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác: Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Nhờ thế, bản thân các nhân viên của anh cũng tỏ ra phấn khích và tự tin hơn hẳn.
Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không.
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. Và, thật ra tớ cũng đã gặp một chuyện tương tự như thế này.
James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông: Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Và trên hết là anh phải đánh giá đúng năng lực của từng nhân viên, tuyển dụng bổ sung nhân lực, xử lý các trường hợp buộc phải cho nghỉ việc, và làm cả những việc anh không thích chút nào - đó là kỷ luật các nhân viên của mình.
- Dĩ nhiên rồi? - Jack có vẻ hơi ngạc nhiên - Cậu thắc mắc gì nào? Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút.
Thông qua các đồng nghiệp, James bắt đầu nhận ra một sự khác biệt giữa hai người - một điều trước giờ chưa hề xảy ra đối với hai anh em họ. Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào?
Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm. Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp.
Nhưng khi tớ hỏi vì sao cô ấy lại tự quyết những điều không thuộc thẩm quyền của mình và liên hệ với những người đó mà không hỏi ý kiến tớ, cô ta cho rằng dựa trên những gì tớ đã dặn dò thì cô ta có toàn quyền quyết định đối với dự án đó, và cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo dự án được thành công. - Biết làm thế nào được, - Jones phá lên cười. Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh.
Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Họ nói: "Giá như tôi biết điều này sớm hơn!"; "Những triết lý hữu ích này sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi!" hay "Tại sao người ta không dạy những điều này trong chương trình thạc sĩ nhỉ!" Nhưng câu nói mà tôi thường nghe nhất là: "Chắc chắn mọi nhà quản lý sẽ gặt hái được rất nhiều điều bổ ích từ những triết lý đơn giản này.
- Khởi đầu thì khá tốt. Anh thầm nghĩ về hiệu quả không gì so sánh được từ những niềm vui và thành quả mà nghệ thuật ủy thác công việc đã mang đến cho anh. - Bản tổng kết công việc à? Nghe cứ như trong quân đội ấy.