Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào.Hình như mắt tôi rơm rớm.Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Chắc mẹ không đi được một mình.Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
