Về danh tiếng và giá trị. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Chậc, kể ra dài phết. Rồi đến nằm bên nàng. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Và ta bị ức chế liên tục. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.