Tôi hoá ra chua chát và uất ức. Tuy vậy, phải xét kỹ lời khuyên của cha mẹ. Số mạng đã bắt vậy".
Từ hôm đó chị chỉ nghĩ đến thính giả. Ông kiếm ăn được, nhờ có mỗi một đức tính là quyết làm cho công việc hoá ra có hứng thú. Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không?
Lại cũng không có vốn. Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.
000 toa mới có một toa trật đường rầy, vậy mà lo tới nỗi tưởng bị ung thư trong bao tử thì chẳng phải là điên ư? Từ đó tới nay, tình hình con người có lẽ khá hơn chăng? Ta cùng nhau xét thử coi nào: Tôi thề rằng: "Ta không ưu phiền nữa! Ta không rên la nữa! Và nếu tinh thần thắng được thể chất, ta sẽ sống".
Bà Thehna Thomas đã khám phá ra một sự thực nghìn xưa, đã được dân Hy Lạp đem ra dạy đời, 500 năm trước Thiên Chúa giáng sinh: "Những cái gì hoàn hảo nhất là những cái khó được nhất". Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà. Mấy năm trước, có lần lên thang máy trong một ngôi nhà chọc trời ở Nữu Ước, tôi thấy người coi thang cụt bàn tay trái.
Ông không sao trị được hai bệnh ấy, nên ông nhất quyết lợi dụng chứng mất ngủ của ông. Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi.
Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa. Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cái đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch không ngừng, những biến dịch mà không ai đoán trước được kia mà! Angelo Patri đã viết 13 cuốn sách và hàng ngàn bài báo về giáo dục nhi đồng.
Goodrich, hội trưởng công ty làm vỏ xe hơi B. Bạn muốn biết một phương pháp chắc chắn để giải quyết những tình thế rắc rối - một thuật mà bạn có thể dùng ngay bây giờ, trước khi đọc những chương sau. Phương pháp ấy rất tốt.
Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm. Chúng ta chẳng giống cây khổng lồ trong rừng đó ư? Chúng ta chẳng thường vinh quang thắng được những cảnh sấm sét, dông tố, trời long đất lở trong đời để rồi bị những nỗi lo lắng lặt vặt nó diệt đó ư? Những nỗi lo lắng lặt vặt ấy có khác chi những con sâu nhỏ kia mà ta có thể bóp bẹp giữa hai đầu ngón tay không? Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự.
Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu. Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.