Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi.Một ngày kia, trừ một số sách viết cho các nhà chuyên môn, có lẽ hết thảy các sách phải viết bằng lối văn tựa như phóng sự, mới mong có người đọc, dầu sách học cho người lớn hay trẻ em.Không nói được, anh viết vào một miếng giấy hỏi xem anh "có thể qua khỏi không?" Viên y sĩ trả lời "được".Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa.Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai.- Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi?Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong.Bảo hiểm để khỏi lo như vậy là rẻ lắm.Nhưng bà muốn sắm màn và ít đồ trang hoàng khác cho nhà cửa được sáng sủa nên đã đi mua chịu những món ấy ở tiệm tạp hoá Dan Eversole.
