Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Bác không rõ cháu đi đâu. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Trong công viên thì toàn ma cô. Mất cái giấc mơ đấy.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Ông cụ rất phấn chấn. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.