Một đứa con trai tôi tìm được việc trong một trại nọ, ngày đêm vắt sữa 13 con bò, đủ tiền ăn học. Một nhà khoa học trứ danh nói: "Cầu nguyện gây cho ta một năng lực mạnh nhất". Họ không có thời giờ phung phí.
Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa. Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!. Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc.
Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld. Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa. Hãy theo gương đại tướng Eishenhower, đừng phí phạm thì giờ, dù một phút đi nữa, để nghĩ đến những người bạn không ưa.
Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo". Mỗi sáng khi tỉnh dậy, tôi tự bắt tôi kiểm điểm lại mọi lý do để tôi phải sung sướng: Trong người không đau đớn; được nghe những điệu nhạc êm đẹp phát ra từ máy truyền thanh; có những bạn tốt. Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được.
Người nầy không rời y một bước, mắt luôn nhìn vào thời biểu mà ra lệnh: "Nhặt một thỏi gang và đi. Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời. Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời.
Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4. Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột. Tôi chỉ cho họ cách tính.
Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương. Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa". Ông cụ thân sinh trả lời vỏn vẹn có hai câu, nhưng thấm thía đến nỗi bà không bao giờ quên được, và hai câu đó thay đổi hẳn đời sống của bà:
Tức thì tôi tự trả lời: "Bất quá thì bị tan tành sự nghiệp, bị phá sản vì những bài báo rêu rao chớ không phải lẽ bị ngồi tù được!". Anh đáp: "Không đâu! Thân nhân tôi đã hứa chôn tôi trong một miếng đất nhà tại Broken Bow. Chúa Giê Su dạy: "Đòi hỏi, con sẽ được tìm kiếm, con sẽ thấy; gõ cửa, cửa sẽ mở".
Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới". Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Từ hôm đó chị chỉ nghĩ đến thính giả.
Chót hết tôi đau đớn đến nỗi không muốn kéo dài đời thêm nữa. Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Phần đông chúng ta tự khen, khen cái "ta" hiện tại.