Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.
Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Con nghe lời bác nào.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Rồi đau và chấp nhận đau.
Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.