Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.Có lí do cũng không khóc.Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.
