Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi. Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy Dưới đây là một cốt chuyện hay nhất do bác sĩ Harry Emerson Fosdick kể lại, một truyện về những thắng bại của một cây đại thụ trong rừng.
Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Ông tên Tromper Longmay và hãng ông ở đường 40 Wall street. Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được.
Miền tôi bán sách dân tình nghèo khổ, ít người mua cho nên số lời không đủ để trả tiền xe. Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích.
Người da đen ở phương nam và người Trung Hoa ít khi đau tim vì lo lắng, nhờ họ đã nhìn đời một cách bình tĩnh. Tôi ngồi trên khoảng đất cao, trước một khu rừng thông rậm rạp cùng với một số khách du lịch khác. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.
Sáng hôm sau gặp nhau, ông luật sư của tôi khuyên nên đích thân lại thăm Biện lý rồi kể tường tận câu chuyện cho ông hay. Chúng ta nên nhớ rẳng chúng ta dạy con ra sao thì con ta thành người như vậy. Phương pháp tự xét mình, tiếp tục năm này qua năm khác, đã giúp ích cho tôi nhiều hơn hết thảy mọi việc.
Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc: Nói một cách khac, nếu ta có lối 300. Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước.
Tôi sẽ bị giam vô "nhà cầu" của chúng. Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi. Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường.
Housman không làm cho bạn cảm động thì tôi xin kể lời của một người Mỹ nổi danh nhất ở thế kỷ này, trong số những người theo thuyết vô thần: Theodore Dreiser. Chúa đặt tôi tới dòng nước trong. Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm.
Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa. Có hồi ông bán xe cam nhông, thất bại thê thảm vì tính ghét máy móc lắm, ông bèn xin dạy khoa "nói trước công chúng" trong hội "Thanh niên Thiên Chúa giáo".
Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ. Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp. Ông Nietzche đã định nghĩa "một người lý tưởng" là: "người khi bị định mạng thử thách, không những đã tỏ ra xuất chúng, mà thời thường còn thích tìm khó khăn và những trở lực để đương đầu".