Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Mất chứ không phải biến mất. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Mở tủ ra, thay quần áo. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Chắc hôm nay có việc gì. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Có người cười toe toét.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.