Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?