Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Không phải điệu cười chua chát. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ.
Không biết thì khó trách. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.
Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.