Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời.Ghế xấu, chỉ đáng giá một đồng một chiếc, nhưng ông Eastman là người đã kiếm được cả trăm triệu bạc vinh hạnh khoe những chiếc ghế đó lắm, vì chính tay ông đã sơn nó.Hoặc vì không từ chối được vì sợ mắc cỡ.Cho nên tôi nói rằng những chi tiết mà ông ấy không chịu cho biết, không cần thiết gì hết.Tôi bảo: "Này, anh Emile.Xin bạn nhớ kỹ điều này: Roosevelt luôn luôn hỏi ý những người cộng tác và tôn trọng ý kiến của họ.Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra., bán được máy cho một trong những nhà thương lớn nhất ở Brooklyn.Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi.Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao.