"À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác: Và khi nhân viên đạt được thành công trong công việc, cậu mới có cơ hội nhận ra những nỗ lực của họ, khuyến khích họ phát huy năng lực của mình. Mọi chuyện rối lên như tơ vò!
Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Mọi chuyện rối lên như tơ vò!
Một lần nữa, James lại bước đến bên chiếc bảng trắng. Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình: Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình.
Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. Một lần nữa, James lại bước đến bên chiếc bảng trắng. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không?
Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!".
Trước đây, anh có thói quen khui một chai bia và ngồi vào ghế bành rồi nhắm mắt lại. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh cũng không quên xác định rõ thời hạn hoàn thành dựa vào quỹ thời gian tương ứng.
Vậy theo cậu, đâu là những điều cậu nên làm để hoàn thành dự án đúng hạn? Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. - Josh không đợi James phải nói ra điều đó.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. Nếu tớ làm thế thì đã tiết kiệm cho Jessica rất nhiều thời gian và công sức.
Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết. - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau.
Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ. Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn.