Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này.