Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Đến chỗ học không phải để học.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Một kẻ lạc loài vô cảm. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Còn lại, nó mới là hư vô.
Thế đã là tốt lắm rồi. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Thà tát mình còn hơn. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Nó tan chảy, tan chảy. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.