Mai đi học về phải cạo râu. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Về trả vay, cho nhận.
Có bon chen bẩn, ác. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Và rồi họ thả xe tôi ra.
Tôi không thích mèo. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Không hút là không hút. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Cái này họ cũng nhầm. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu.
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.