Để râu toàn bọn chả ra gì. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Cũng có cớ để thôi viết. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.