Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Tự dưng mẹ lại ra giá. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.