Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Là oang oang toàn thứ mình không biết. Tớ không biết và tớ cũng biết. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu.
Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.