"Nowhere is now here" - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. "Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy. Lang thang một hồi lâu, Ghét đi ngang qua một xí nghiệp sản xuất khí đốt, từ ống khói trên nóc những nhà máy khổng lồ đó liên tục thải ra vô số Khói Đen.
Mặc dù làm việc tại nhà nhưng chị thậm chí không có thời gian để chăm sóc hai đứa con nhỏ, thời gian chị rời khỏi bàn máy may duy nhất có lẽ đó là lúc phải lo hai bữa cơm qua loa cho xong bữa. ka… – Hùng “Năm Xị” góp vô. Nói đến đây thôi có lẽ các bạn cũng có thể tưởng tượng được sự tồn tại mãnh liệt của Ghét như thế nào.
Cuộc sống có hơn 16 triệu màu, như chỉ cần ba màu để làm nên một thế giới, hãy tìm đến những gam màu đích thực của mình. nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí. Thì ra là cô ấy… Đã lâu rồi mình không được nghe giọng nói đó, mình cảm nhận được hơi thở đó, vẫn nồng ấm như ngày nào.
“Sài Gòn có những cái lạ rất quen và những cái quen rất lạ. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình là người không có khả năng sáng tạo. “Ngẫm là sự chiêm nghiệm về cuộc sống dưới cái nhìn ngược, đó có thể sự phá cách, cường điệu hóa trong tư duy, sự đối lập với những chuẩn mực thông thường.
Nhưng em còn nhớ anh từng nói gì trong lần đầu mình hẹn hò không, anh nói anh sẽ chờ, 5 năm hay 10 năm cũng thế, vì cuộc đời này anh chỉ có thể yêu duy nhất mình em mà thôi… - Thế à, được rồi, nếu cháu muốn thì ta sẽ đưa cháu đi – Ông Gió trả lời. - “Đã đến chùa, ngại gì lạy Phật, thôi thì mình vô thắp nén nhang thành kính cái vậy!” - Thoáng nghĩ, Chíp bước về phía ngôi chùa.
Sự nỗ lực của Tsugitaro đã giúp anh tạo dựng một sự nghiệp huy hoàng. Ngày tôi đặt chân vào cấp ba thì cũng là lúc chị học năm cuối cấp. Ông luôn quan tâm việc Chip học trong lớp có được thoải mái hay không, chỗ ngồi có đủ ánh sáng hay không, có nóng quá không, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông ghi nhận thật kỹ và kiến nghị
Chắc có lẽ không ai nghĩ ngày đầu tiên đi dạy của một cô giáo trẻ như tôi lại có thể giàu kịch tính, đậm chất hành động lẫn khôi hài đến vậy. Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.
Tuy không bị gò bó thời gian hay phải đến trực tiếp công ty như những công việc khác nhưng áp lực của Châu Anh không hề nhỏ. - Giờ con đã “đủ ngà, đủ vòi” rồi, ta không còn gì phải lo lắng, chỉ lo cho mẹ con nay ốm mai bệnh, con nhớ chăm sóc bà ấy cho tốt. Dù xa nhau nhưng tình cảm chị em tôi chưa bao giờ ấm áp hơn thế và tôi tin rằng hơi ấm sẽ không bao giờ tắt với những ai biết quí trọng những gì mình đang có.
- Con có thấy mưa và nắng đó. Những tia nắng hiếm hoi đó được những chú Khỉ nhỏ tận dụng tối đa để ngồi bắt chí cho nhau, như luật bất thành văn, chúng luân phiên đổi chổ cho nhau để tận hưởng “một chút ấm áp của nhân thế”, trông thật đáng yêu. – Đoạn, ông mở phong thư ra .
Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!". Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần. Mình không thể cho anh ấy số được, với danh nghĩa gì đây chứ, im lặng bao nhiêu lâu tự nhiên, nhưng lỡ… biết làm sao đây, mình…