Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.Sáng nay chép bài một tí.Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
