Mẹ tôi đi về phía bên kia. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Tôi không có nghị lực.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.