Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Hôm nay chị bạn ra viện. Mẹ, tôi và một người quen. Để râu toàn bọn chả ra gì.
Đừng thuyết giáo vô ích. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Tại sao mọi người lại ngủ được.
Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.