Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nhưng đành phải nhả ra.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Họ nỗ lực vì điều đó. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Như một con rết hoặc như một con rắn. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.