Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Và thích được dẫn đi hơn. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Vật chất? Bạn đâu có. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Tôi không có ý định ra đi. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Chả biết đường nào mà lần. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.