Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Đã bảo chả thích viết đâu. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Hai khoang thiện, ác. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.