Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Có lẽ là phim hình sự. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Đó gọi là biết chơi.
Tôi muốn thi xong được để yên. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Nhà văn quì bên giường vợ.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.