Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Theo một cách của riêng em. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.
Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Còn phải dậy đi học sớm. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Rồi bảo cảm ơn ta đi. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.