Vọng lại ngoài cửa là tiếng cười đùa của các nhân viên, họ cũng rất vui vì đã giải quyết hết công việc trong tuần và nhất là sắp được nghỉ cuối tuần.Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi.Song song đó, James cũng tự tìm ra một bảng đối chiếu giúp anh dễ dàng xác định phạm vi thẩm quyền phù hợp tùy theo mức độ quan trọng của công việc cũng như kiến thức và kinh nghiệm của người được ủy quyền.Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.- Tớ không muốn lặp lại tình huống lần trước, vì thế tớ chọn cách nói khác.Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.Và mọi việc tệ đến mức tất cả những gì anh muốn chỉ là nhanh chóng hoàn tất một ngày làm việc để có thể về nhà và lăn ra ngủ.Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất.- Dĩ nhiên rồi? - Jack có vẻ hơi ngạc nhiên - Cậu thắc mắc gì nào?- James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh.