Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.