Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà. Tình yêu bao giờ cũng mới. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế. Nếu hắn là người tài. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.
Nước mắt tôi lại rơi. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Trẻ con hay người lớn. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.