Để cho cơ thể duỗi ra. Còn những toán binh khác thì họp nhau lại trong trại vải bố mà tụng kinh, la, khóc, mê hoảng, một triệu chứng tan rã hoàn toàn. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.
Vô lý! Ông chính là người theo đạo vậy. Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo. Chúng ta nên nhớ rẳng chúng ta dạy con ra sao thì con ta thành người như vậy.
Rồi thì bức điện tín tới. Mắt tôi không rời những người phu, thấy họ khiêng những thùng chất nổ một cách hờ hững mà lạnh xương sống. Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.
Lại có nhiều người nói: "Tôi làm vui lòng họ làm chi? Họ có nghĩ cách làm vui lòng tôi đâu?" Tôi đáp: "Vì như vậy lợi cho sức khỏe của ông. Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi.
Lần đó - một lần quan trọng lắm, một cơn khủng hoảng trong đời tôi - tôi thấy những cơn mơ mộng, dự định về tương lai và những việc làm trong nhiều năm của tôi tan ra như mây khói. Nhưng sau cô đã đổi tánh. Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ.
Như trên kia tôi đã nói, ông hiện nay là một trong những nhà doanh nghiệp Mỹ lớn nhất ở Châu Á. Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5. vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm.
Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn. "Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày".
Nếu bạn không tìm hạnh phúc trong thời gian ấy thì không bao giờ còn gặp nó nữa. Bạn nên nhớ rằng Đức Chúa Giê Su mà cũng gặp phải trường hợp ấy. "Nghĩ lại thời ấy, tôi thấy sạt nghiệp và thất vọng đến nỗi muốn tự trầm là một sự may mắn cho đời tôi.
Làm sao phân tích và giải quyết những vấn đề rắc rối Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Trách chi mà chẳng có biết bao người, cả đàn ông lẫn đàn bà, bước chân vào đời với sức học chắc chắn, với những mộng tươi đẹp, thế mà rồi đến 40 tuổi đã kiệt lực vì thất bại, vì chán nản và lại đèo thêm bịnh thần kinh! Sự thiệt, sự lựa được một nghề hợp với bạn cũng quan trọng cho sức khoẻ của bạn nữa.
Đô đốc Byrd sống cô độc ở đó trong năm tháng,. Có lần tôi hỏi ông Waite Phillips, một người quan trọng nhất trong kỹ nghệ dầu xăng: "Ông thi hành những quyết định của ông ra sao?". Khổng Tử nói: "Một người giận luôn luôn đầy những chất độc" [23].