Nhưng đây là một trận bóng.Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.Cũng không được đọc truyện nữa.Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.