Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Tôi chốt trong, không thưa. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Dù chỉ là một nhân vật.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.
Sợ không trả được? Không phải. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Yêu say đắm là chơi.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Rồi đến nằm bên nàng.
Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.