Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Tôi muốn gặp ông cụ.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Đúng mà cũng không đúng. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Rồi đến nằm bên nàng. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Người lớn thật buồn cười. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Được nói chuyện, được trao đổi.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Mấy con hổ cũng thế.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.