Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây. Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi". Rồi từ đó ông sốt sắng giúp tôi, bất kỳ trong cơ hội nào, thành thử chúng tôi trở nên đôi bạn rất thân cho tới khi ông mất".
Được gặp ông, tôi vui vẻ lắm. Ông đã thử đủ nghề nhưng chưa bao giờ có ý dạy đánh bài hết. Hai ngàn năm trước Thiên Chúa giáng sinh, một ông vua Ai Cập nói nhỏ với con ông như vầy: "Phải khôn khéo biết ngoại giao, con như vậy đạt được mục đích dễ dàng hơn".
Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc. Họ hăng hái làm việc và hết ngày, họ để lại sau họ một con số "10" kếch xù và ngạo nghễ. Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với.
Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều. Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G.
Ông tìm cách biết rõ về gia đình, nghề nghiệp, màu sắc chính trị người đó, ghi nhớ lấy rồi, lần sau gặp lại, - dù là cách một năm đi nữa - ông cũng có thể vỗ vai người đó mà hỏi thăm về vợ, con, cả đến những cây trồng trong vườn người đó nữa! Vậy thì tới đâu ông cũng có bạn thân, có gì là lạ? Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Nhưng trong khi bạn đồng nghiệp của ông Lincoln cứ cuối tuần lại trở về gia đình thì ông Lincoln không muốn về, vì rất kinh tởm sự ở gần bà vợ. Cho nên ông cho rằng được 15 phần trăm đã là kỳ dị và nếu được 20 phần 100 thì thật là có phép mầu nhiệm.
ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!. Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú. Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
Dưới đây, tôi sẽ chép lại đoạn đầu bài diễn văn tuyệt khéo đó. Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được.
Al Smith cũng như Charles Schwab, như Platt, biết rõ năng lực vô biên của sự khêu gợi tức khí. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận. Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi.
Phải làm ngược lại như vậy mới được. Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. "Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm tai hơn hết thảy những âm thanh khác".
Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2. Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm".