Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Đừng nhầm bạn với tôi. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Có lẽ mình nên im lặng. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Tôi bảo: Chào chú.