Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Một số người giúp đỡ nhiều. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Cái cuối có phần họ nói đúng. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Ăn xong lên giường nằm.
Q của lí trí không tự an ủi được. Thôi, bác đừng xuống. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Nhưng em thèm được khỏe lại. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Thậm chí, phải viết, phải sống. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.