Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Mà không xuyên sang tai bên kia. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn?
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Bỗng chị bị tuột mất dép. Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.