Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Con mèo nằm trên nóc tivi. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.
Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.