Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Người rỗng như không có lực.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Vật chất? Bạn đâu có. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Gặp ở rất nhiều nơi. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.