Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Làm một bài thơ dở để được khen.
Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.