Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Vậy thì nó là một giấc mơ. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.