Nhớ lại lúc ấy chưa được ai khuyên "tốp nỗi lo lại", nhưng tôi đã hành động đúng như vậy. Hứa hẹn suống có tốn gì đâu? Tính cả thẹn của tôi thành bệnh.
Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù". Theo bác sĩ, lời nói là chìa khoá của mọi cách thôi miên: và khi bạn luôn luôn mất ngủ, chính là vì bạn tự kỷ ám thị rằng bạn sẽ không sao ngủ được. Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần.
Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết.
Ở đây trường học nghèo, đường xấu; tôi thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự tử, cho rằng không sao thành công được hết. Tôi tưởng mình đã biết hết các mánh khoé và đầu cơ thì sẽ lời, vậy mà rồi lỗ, không còn một xu. Tôi làm việc đầu tắt mặt tối suốt ngày đêm.
Nhưng dần dà năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng ích gì, chỉ thêm chán nản. Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết. Sau 10 năm vất vả, ăn uống kham khổ, chúng tôi không có một xu dính túi, mà còn nợ đến nước phải cầm vườn, cố trại.
Khi tôi hỏi bà tại sao lại tự buộc vào khổ thảm làm vậy, bà đáp: "Để khỏi có thời gian ưu tư". Nghĩ lại cái ngày ghê gớm mà tôi tự tử, tôi muốn la lớn: "Đừng! Đừng! Những ngày đen tối nhất đời ta không lâu đâu - tương lai tới. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi".
Bạn có giống họ không? Có thể được lắm. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây". Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta.
Tôi dự hàng chục cuộc hội họp và quyên tiền giúp hội Hồng thập tự. Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô. Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị.
000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1. Và Chaplin không thành công cho tới khi ông đóng vai hề theo ý ông. Bạn nên nhớ rằng khi ta biết thích công việc của ta, ưu tư tất phải tiêu tan, chưa kể đến sự có lẽ sẽ được thăng cấp, tăng lương.
Nếu không sẽ mau quên lắm. Bởi vậy mới vẫn còn sống đến ngày nay để kể chuyện cho bạn nghe. Chịu không nổi, người sinh âu sầu, mất ăn, sức lực tiêu mòn, cho nên mặc dù làm lụng suốt ngày ở ngoài đồng, người cũng phải uống thêm thuốc tiến thực.